Vũ Ngọc Thắng là thành viên ban tổ chức của VietPride 2013, 2014 và 2015 tại Hà Nội, phụ trách mảng sự kiện. Thắng cũng đã từng tham gia chương trình ViLEAD và có dự án cá nhân tổ chức khóa học giao tiếp tiếng Anh cho cộng đồng LGBTQ. Hiện tại, Thắng đang làm việc trong mảng quảng cáo và marketing online.

 

“Năm đầu tiên, mình tham gia VietPride với tư cách là người tham dự. Hôm đấy khi thấy mọi người đạp xe thì mình cũng hòa mình theo đoàn người. Mình chưa bao giờ được tham sự kiện nào mà mình có “cảm-thấy” đó là nơi dành cho mình, mình như được sinh ra lần thứ 2 và mình thuộc về nó. Ở nơi này, mình được tự do, thoải mái để thể hiện bản thân và cá tính thật của mình.

Sang năm thứ 2, lúc đấy mình đang làm cho The Closet – đơn vị hỗ trợ VietPride 2013. Mình được giao nhiệm vụ phụ trách tổ chức một hội chợ vào ngày thứ 3 của VietPride, sau khi mọi người tham gia diễu hành xong. Đây là hội chợ đầu tiên dành cho cộng đồng LGBT. Trước đó, mình phải đi tìm kiếm tất cả các bạn LGBT đang có công việc kinh doanh, buôn bán để đem sản phẩm/hàng hóa đến trưng bày trong hội chợ, đây không chỉ là một bữa tiệc mà còn là nơi để mọi người giao lưu hàng hóa với nhau. Các bạn bán rất nhiều đồ từ hàng hóa cho đến những đồ handmade tự làm.

Sang năm thứ 3, mình không còn làm ở The Closet nữa, nhưng ban tổ chức VietPride vẫn muốn mình tổ chức “Bức tiệc Tự hào” ngày thứ 3 của VietPride. Mình vẫn giữ nguyên đội hình tình nguyện viên từ năm ngoái vì các bạn làm việc rất nhiệt tình và sáng tạo. Mình nhớ có một bạn tình nguyện viên tài trợ cho Pride Party 100 lít sữa dê và bò nguyên chất từ Ba Vì. Các bạn rất năng động, đáng yêu, kiểu cây nhà lá vườn ý. Năm đấy mình còn mời được chị Hương Giang đến buổi diễn với chi phí rất nhỏ, chỉ là vé máy bay. Chị ấy có nói với mình “Chị chỉ muốn đến để ủng hộ cộng đồng nhà mình nên chị không tính toán gì nhiều đâu, em hỗ trợ được bao nhiêu, chị xin nhận. Chị muốn chuẩn bị những gì tốt nhất cho cộng đồng.” Mình thực sự cảm thấy rất cảm động. Hôm đó trời mưa rất to. Các bạn tình nguyện viên đã lấy cả một ô dù to đem ra ngoài khu đỗ taxi để đón chị Hương Giang vào, mượn phòng của bác bảo vệ cho chị ấy ngồi trú mưa. Các bác bảo vệ cũng cực kỳ thân thiện và ủng hộ rất mình, cho mượn hết phòng này đến phòng kia để thay đồ. Đến giờ chị Hương Giang diễn rồi mà trời vẫn mưa to. Nhóm tình nguyện viên lúc này lại cầm cái dù như kiệu rước một cô công chúa để che mưa cho chị ấy lên sân khấu, mặc dù ở phía sau cả bạn đều bị ướt hết. Mình cảm thấy trong 2 năm đấy thực sự hạnh phúc khi có một nhóm các bạn tình nguyện viên nhiệt tình và hết mình vì Pride như thế.

Thường thường trước hôm sự kiện và đạp xe diễu hành thì mọi người bị mất ngủ. Bọn mình kéo nhau vào một quán Puku trên Tống Duy Tân, và cứ ngồi tâm sự cho đến sáng. Mọi người đều háo hức. Đến bây giờ mặc dù không làm VietPride nữa nhưng cứ đến tối hôm 1/8 mình vẫn háo hức. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời. Thật! Đúng thật là cả tuổi thanh xuân dành cho Pride. VietPride là sự kiện của cộng đồng và mình tổ chức với một tâm thế hãy làm tất cả những gì tốt nhất cho Pride, giống như cho bản thân mình, cho bạn bè của mình. Mình thấy mọi người đi làm sự kiện như chuẩn bị cho một cái Tết thứ 2 sau Tết Nguyên Đán vậy.

Mình chưa cảm thấy hối tiếc điều gì khi tham gia tổ chức Pride. Vì tất cả những việc đã qua, dù đúng dù sai, nó đều cho mình những bài học. Kể cả nó là một kỷ niệm buồn đi chăng nữa thì mình vẫn chấp nhận nó. Nó tiếp cho mình rất nhiều sức mạnh. Sau VietPride bọn mình cứ trêu nhau là bây giờ ai cũng là siêu nhân hết rồi. Mỗi ngày ngủ có 3 tiếng mà làm hết việc nọ đến việc kia. Làm được VietPride rồi thì không có gì là không thể làm được nữa. Nhưng thật sự mình không bao giờ hối tiếc đã mất ăn mất ngủ vì VietPride. Bọn mình cũng hay trêu chị Tâm là “cảm ơn chị đã cho bọn em những ngày tháng “đủ ăn – đủ mặc” để hoàn thành mọi ý tưởng, đủ niềm tin, sự tự hào và tin tưởng khả năng của bản thân mình.””

Leave a Reply